A Vậy Hả
Trang Chủ » Hành trình 8 năm từ phục vụ quán cafe thành tiếp viên hàng không

Hành trình 8 năm từ phục vụ quán cafe thành tiếp viên hàng không

cover image - Hành trình 8 năm từ phục vụ quán cafe thành tiếp viên hàng không

Mình tin cuộc đời mỗi người đều là một câu chuyện. Chỉ là, có người thích bày tỏ chia sẻ, có người thì lại chọn im lặng, giấu đi. Riêng mình thì muốn viết lại câu chuyện của cuộc đời, về hành trình phấn đấu không ngừng nghỉ, không ngắn cũng chẳng dài của một đứa con trai vừa tròn 25 tuổi – cái tuổi mà sự máu lửa, lòng nhiệt huyết, sức trẻ căng tràn khiến nó phải dấn thân, lăn xả ra đời sống ở ngoài kia và buộc nó thử thách, trải nghiệm, lựa chọn rồi … thất bại!

Mình ở đây, viết những dòng tâm sự này, không phải vì đã có thành công nào to lớn lắm, cũng chẳng phải để khuyên nhủ, dạy bảo bất kì ai hãy chọn cách sống như mình. Mình chỉ đơn giản là trân trọng cơ hội được chia sẻ hành trình mà cuộc đời mình đã trải qua. Vì ở đâu đó trên đời này, sẽ có người cần được nghe, cần được biết và cần được có động lực từ một người thất bại rất nhiều như mình.

Mình mong bạn sẽ đọc những dòng tâm sự này với một cái nhìn tích cực nhất, cầu thị và trung lập nhất. Vì cơ bản chúng ta có những xuất phát điểm khác nhau, trải nghiệm khác nhau và lý tưởng sống khác nhau. Ở đâu đó trong hành trình sống của mình, nếu bất chợt vũ trụ cho chúng ta có những cảm nhận giống nhau, sự kiện giống nhau thì mong rằng, bạn đủ dũng cảm và mạnh mẽ để vượt qua tất cả như cách mà mình đã từng.

“Con chim phải hót, chiếc lá phải xanh…”

Mỗi một cá thể sinh ra trên cuộc đời này đều mang một sứ mệnh của riêng mình. Bạn đến với cuộc đời này dù ở bất kì vị trí nào, hình hài nào, việc của bạn là phải sống hết mình, tự tin sống, sống trọn từng phút từng giây và không bao giờ được nói hai từ HỐI TIẾC.

Mình đã sống một cuộc đời, một hành trình tuổi trẻ với quan điểm như thế đấy!

Xem thêm: Hành trình vượt khó của chàng sinh viên nghèo Bình Thuận – Đoàn Văn Kiên

Mười tám tuổi, bước chân vào đại học, mình đã cãi nhau một trận lớn với bố mẹ chỉ vì mình muốn đi làm thêm. Thật lòng mà nói thì gia đình mình không thuộc dạng thiếu ăn thiếu mặc, mình vẫn rất sung sướng cho đến tận bây giờ, chỉ là… mình chọn cho mình một cuộc sống KHÓ hơn, THỬ THÁCH hơn mà thôi, hoặc đơn giản là do số mệnh mình như vậy. Trong tâm tưởng, mình đã nghĩ LÀM THÊM là một điều gì đó tuyệt vời, to lớn để chứng minh được mình giỏi giang và đáng tự hào. 

Thế là mình lao vào làm phục vụ ở quán cafe, rạp chiếu phim với mức lương chưa đầy 20.000 đồng/ tiếng. Từ việc đứng thu ngân, pha chế, đến lau dọn bàn, rửa ly, đổ rác,… mình đã làm không ngại bất kì công việc gì suốt 2 năm trời. Mình nhớ có những ngày học từ sáng sớm đến chiều tối, tan học ra là chạy ngay về chỗ làm, cơm đường cháo chợ, ngủ gà ngủ gật, ở kho ở bãi,… trong suốt thời gian ấy. 

Với mọi người đây không phải là việc gì ghê gớm lắm, nhưng với mình tại thời điểm đó thì những công việc này là cả một hành trình cố gắng hết mình, dù thu nhập chẳng bao nhiêu, đôi khi vỡ ly, hư hỏng phải đền tiền còn nhiều hơn cả lương. Nhưng bản thân mình biết qua đó mình sẽ trưởng thành hơn, sẽ cứng cỏi hơn nên cứ kiên trì mà làm.. Giờ nghĩ lại thì nếu khi ấy mình có tư tưởng “đi học gia đình nuôi” thì có lẽ mình sẽ khác bây giờ nhiều lắm.

Xem thêm: Bài học khởi nghiệp đa ngành của ông chủ 9x thương hiệu Laman

Bước vào con đường kinh doanh

Lên năm 3, mình phải vào học chuyên ngành nên đã không còn thời gian để làm những công việc part-time ấy nữa, mình bắt đầu chuyển sang tập tành kinh doanh riêng. Mình chỉ nghĩ đơn giản là kinh doanh sẽ giúp mình chủ động thời gian hơn, thêm vọng tưởng “phi thương bất phú”, làm chủ sẽ sướng hơn. Cũng vì vậy mà mình đã “được” nếm trải những bài học cay đắng đầu đời. Trong suốt 2 năm tiếp theo, mình kinh doanh đủ loại mặt hàng từ mỹ phẩm đến quần áo, từ lề đường phải chạy trốn công an đến hội chợ cuối tuần sầm uất bật nhất ở Sài Gòn – không nơi nào mà mình chưa trải nghiệm qua.

Lăn lộn chừng ấy năm ngoài “thương trường”, mình đã mang trong mình một vài “món nợ”, nhưng “nợ ân tình” vẫn là thứ khó trả nhất. Mình đã hiểu được người giàu họ không đơn giản và dễ dàng mà giàu được! Những cay đắng, tủi hờn, lừa gạt, dối gian, thức khuya dậy sớm đúng nghĩa một con buôn đã rèn cho mình không còn sợ bất kì điều gì trên đời này và can đảm đối mặt để xử lý chúng. Đầu óc mình từ đó cũng nhanh nhạy hơn, mình nhìn người, nhìn đời sâu sắc hơn, chậm rãi hơn và đặc biệt một điều mà ghế nhà trường không bao giờ dạy mình và bạn, nhưng cuộc sống dạy rất đau … Đó là THẤT BẠI VÀ LÀM LẠI! Nghe dễ dàng thế nhưng thật ra vì nó mà có thể kết thúc một đời người.

Gia đình là động lực lớn nhất!

Đã từng có những đêm khóc cạn nước mắt, tự hỏi bản thân rằng: “Sao mày phải cực thế?” nhưng cuối cùng vẫn phải ráng mà làm tiếp. Mình còn nhớ như in cảm giác phải đứng bán vào những buổi sáng sớm lạnh run người, những buổi trưa nắng cháy da, những buổi chiều tối mưa giông bão tố. 

Những lúc đó, mình may mắn có sự đồng hành của Mẹ – người phụ nữ tuyệt vời nhất trên thế gian. Mẹ đã cùng mình ngồi suốt những đêm mưa lạnh nơi lề đường, vác từng bao hàng, dọn từng chiếc áo, giấu từng cái ghế mỗi lần bị công an rượt… Dù ngay từ đầu ba mẹ không hề muốn mình phải cực khổ như vậy.

Năm 2018, mình tốt nghiệp Đại học loại Giỏi và chọn đi du học theo một vài người bạn, tạm kết thúc hành trình bấp bênh và va vấp. Ba mẹ rất vui và dốc lòng lo cho mình có điều kiện được đi. Hồ sơ đã xong, giấy tờ đã chốt, ngày giờ cũng đã có cả, chỉ cần phỏng vấn đạt VISA là “giấc mơ mỹ” sẽ đến. Nhưng vì tuổi trẻ nông nổi và bồng bột, cả tin và tham vọng, mình đã cược một cú khá lớn cho cuộc đời mình. Vào đúng đêm trước ngày bước vào Đại sứ quán, mình lại tự hỏi: “Mày có thật sự muốn không?” – Một câu hỏi mà ngay chính lúc này đây, mình cũng cảm thấy bản thân thật tồi đã đánh đổi cả sự kỳ vọng của ba mẹ, ước mơ từ nhỏ về một cuộc sống xa hoa tráng lệ nơi xứ người không vì điều gì chắc chắn cả. Và mình rớt VISA…

Bước ra cánh cổng Đại Sứ Quán Hoa Kỳ mà mình chẳng có chút cảm xúc gì. Mình biết ba mẹ buồn lắm nhưng họ vẫn mở rộng vòng tay và an ủi mình. Điều đó càng làm mình suy sụp đến mức chẳng muốn làm gì suốt một năm vì những quyết định sai lầm và thất bại liên tiếp.

Đà Lạt – vùng đất của những giấc mơ

Cuối cùng thì mình cũng không thể cứ như vậy mãi. Thế là năm 2019, mình tham dự một Trại huấn luyện trên Đà Lạt để tái tạo năng lượng và nuôi dưỡng lại tâm hồn mình. Một tuần ở Đà Lạt cùng các sơ đã giúp mình nhận ra bản chất cuộc sống này là gì. Những thất bại và sai lầm đã qua chẳng là gì cả, mình phải đứng dậy và có trách nhiệm với cuộc đời mình để gia đình không phải lo lắng nữa. 

Thế là mình lại ôm ấp giấc mộng mở một HOMESTAY, một quán trà cà phê nho nhỏ tại mảnh đất mù sương này – nơi mình đã được “tái sinh” một lần nữa. Cùng nhỏ bạn thân, chúng mình đã rong ruổi suốt gần 2 tháng trời mon men qua từng con dốc, len vào từng ngọn đồi, chạy tít tận cuối rừng thông để tìm ra một vị trí đẹp xây dựng giấc mơ tiếp theo của mình.

Mình thực hiện dự án này với 200% háo hức, 100% năng lượng, 50% vốn liếng và 0% sự ủng hộ từ gia đình. Những tháng ngày đã qua đó tuy vẫn không thực hiện được giấc mơ, nhưng nó đã giúp mình có thêm bài học về sự trượng nghĩa. Những người đồng hành, giúp đỡ mình, kéo mình đứng lên từ vực thẳm, cùng sống những ngày tháng kham khổ nơi xứ lạ người xa, không thân không thích mà cứ như người trong gia đình mới là điều mình trân trọng nhất. Đến giờ mình vẫn yêu Đà Lạt đến vô cùng!

Gác lại giấc mơ đó cho riêng mình và về lại Sài Gòn, mình quyết tâm đi kiếm tiền. Mình quay lại thành đứa làm tất cả mọi việc để tăng thu nhập và mối quan hệ cho bản thân. Mình mở 2 quán ăn lề đường, làm nhân viên văn phòng, làm freelancer cho các tờ báo, bán hàng, làm sales… ai rủ làm gì mà có tiền mình đều gật đầu. Có những ngày vì tham kiếm tiền, sức cùng lực kiệt, mình nhập viện truyền nước, gục ngã ngay trên bàn làm việc của mình mà không một ai biết. Nhưng rồi sao? Mình vẫn sống, vẫn thở và nhìn mỗi ngày trôi qua của mình đều có ích là vui lắm rồi.

Bén duyên với nghề tiếp viên hàng không

Vào năm 2020, mình chính thức trở thành tiếp viên của hãng Hàng không Quốc gia – Vietnam Airlines. Mang câu chuyện của cuộc đời mình đến với giám khảo phỏng vấn, mình không mong họ có cái nhìn thương cảm hay khen ngợi mà chỉ muốn kể câu chuyện của chính mình và lan tỏa năng lượng tích cực. Rồi mình cứ vậy bén duyên với nghề trong tâm thế rất thoải mái, không có sự chuẩn bị và cũng không phải tốn một đồng nào như lời người ta đồn đoán.

Thế nhưng gần 2 năm trời đại dịch COVID hoành hành, mình đã tạm hoãn công việc đi bay và vẫn đang lao động kiếm tiền từ những công việc khác. Đến đây thì chắc các bạn sẽ nghĩ: Ôi sao mà cuộc đời trắc trở thế! Có thể là như thế thật, nhưng riêng mình thì vẫn tích cực và không nghĩ thế. Dịch bệnh đã giúp cho mình nhận ra điều gì trên đời mới là quan trọng nhất. Mình sống chậm lại, nghĩ ít đi, tập trung vào việc bổ sung kiến thức và đầu tư nhiều hơn vào bản thân mình. Mình tin rằng, chỉ cần đừng để bản thân mệt mỏi, điều gì bạn cũng có thể vượt qua!

Dám thử và trải nghiệm

Cho đến hiện tại, mình vẫn chưa có được một thành công lớn trong bất kì lĩnh vực nào. Nhưng nếu bị cuộc đời đánh gục thêm vài lần nữa thì chắc chắn mình cũng chẳng sao!
Có người bảo “thằng này lắm nghề, chả đâu ra đâu!” Có người nhận xét rằng: “Cả đời này mình sẽ chẳng làm gì ra hồn, chỉ tổ phí thời gian”. Có kẻ lại cười rằng: “Chưa thành công có gì mà đáng tự hào để kể”. Mình chỉ mỉm cười vì mình hiểu rằng, họ chưa từng sống cuộc đời của mình, chưa bao giờ nếm vị đời giống như mình nên họ cũng sẽ không hiểu được những trải nghiệm sống và làm việc thời tuổi trẻ đáng quý biết nhường nào!

Nếu bạn sinh ra với một gia đình tốt, lo lắng cho bạn nhất cử nhất động, đúng độ tuổi đó bạn sẽ được đặt vào vị trí đó, kiếm tiền, thảnh thơi sống, có người vẽ đường, có người lo tất; Hoặc bạn quan niệm rằng: “Một nghề cho chín, còn hơn chín nghề.” thì chúng ta rõ ràng là hai chiến tuyến khác nhau. Bạn chọn sự an toàn, còn mình chọn đương đầu để tìm ra cái gì mình thích nhất, phù hợp nhất và cho mình cảm hứng để sống và cống hiến cho đời nhất.

Mình 25 tuổi – có thể sẽ dừng lại tại đây với công việc này, nhưng cũng có thể còn tiếp tục học hỏi và lăn lộn nữa thì sao? Mình thích sống trọn ngày hôm nay hơn là lo nghĩ về ngày mai. 

Mình 25 tuổi đã không còn sợ gì, thì 10 năm, 20 năm nữa có gì cản được sự quyết tâm của mình?

Sự học hỏi và tạo ra thành tựu là việc cả đời. Nhưng những trải nghiệm tuổi trẻ là thứ không bao giờ chúng ta tìm lại được. Dùng cả đời để xây dựng một điều gì đó được cho là thành công trong ánh nhìn tiêu chuẩn của xã hội, mà quên đi bản thân cũng cần phải khám phá đa dạng sự thú vị khác của cuộc đời … thì mình nghĩ đừng!

Mình chưa phải là người thành công để viết nên câu chuyện về tấm gương vượt khó. Nhưng chắc chắn mình là người đã dám sống một cuộc đời theo cách riêng mình!

PHẠM TẤN TÀI

Tác Giả

Chào bạn, chúng tôi là Hiển và Sơn, sáng lập AVậyHả.

Chúng tôi phỏng vấn và chia sẻ những câu chuyện khởi nghiệp gần gũi với mong muốn giúp bạn có thêm cảm hứng và kinh nghiệm khởi động dự án của chính mình.

Hãy ủng hộ bằng cách theo dõi AVậyHả tại avayha.com/theo-doi/ hoặc facebook.com/avayha