Chào bạn! Trong biển người mênh mông vô tận, để biết nhau, gặp nhau hay thậm chí bạn chỉ vô tình đang đọc những dòng chữ này của mình đã là một nhân duyên lớn giữa chúng ta. Mình hy vọng rằng câu chuyện dưới đây của mình sẽ có giá trị với một ai đó trong cuộc đời này.
Câu chuyện về tuổi thơ đầy khó khăn
Mình tên Kiên, tên đầy đủ là Đoàn Văn Kiên. Mình sinh ra và lớn lên tại vùng quê miền núi huyện Tánh Linh, tỉnh Bình Thuận. Mình không nhớ chính xác sự nghèo khó đã đến bên gia đình mình tự lúc nào, có lẽ là trước khi mình biết nhận thức và bập bẹ kêu tiếng Mẹ, tiếng Ba đầu đời.
Theo lời kể của Ba Mẹ thì hồi đó Ba bị sốt co giật nên được các chú hàng xóm đưa đi bệnh viện bằng chiếc xe Winner thời xưa. Thế nhưng vì quên mất chân Ba bị sà dưới đất nên là Ba bị mất cái gót chân. Rồi Ba phải nằm ở Chợ Rẫy, chuyển qua cả bệnh viện Chấn thương chỉnh hình một thời gian rất dài mới có thể hồi phục được. Khi ấy Mẹ phải bán hết mọi thứ có thể để lo cho Ba, kể cả tài sản cuối cùng là ngôi nhà. Chị em chúng mình lúc ấy phải đi ở nhờ nhà ông bà. Thời gian sau Ba khỏe lại thì đã chắt chiu mua một ngôi nhà tạm bợ để ở.
Hồi còn nhỏ, mình từng hay hỏi “Tại sao lúc nào Ba Mẹ cũng làm việc từ sáng đến khuya mà gia đình vẫn nghèo đến vậy?”. Năm mình lên lớp 5, nhà mình vẫn là một ngôi nhà với những tấm ván mục, cột nhà lỏng lẻo tưởng tượng có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Nền nhà bằng đất, lại sống gần biển nên mùa nước lớn thì cảnh tượng hoang tàn không từ nào có thể diễn tả được. Do đó ký ức ấy luôn ám ảnh mình đến tận bây giờ.
Xem thêm: Tuổi trẻ không hối tiếc – Hành trình 8 năm trải nghiệm ngành nghề của chàng trai 25 tuổi
Hành trình thay đổi số phận
Thời gian thấm thoát trôi đi, mình cũng vào Sài Gòn được 4 năm. Khi đậu Đại học, Ba cũng theo mình vào Sài Gòn làm bảo vệ, kiếm tiền lo cho mình vì ở quê kiếm tiền rất khó khăn. Còn Mẹ mình thì làm công nhân lò gạch ở quê. Lúc nào nhìn Ba Mẹ cũng bẩn bùn, bám bụi. Điều đó chưa bao giờ là niềm tự hào của mình. Và khi nhìn hình ảnh Ba Mẹ vất vả, bần hàn vì bản thân, mình đã cắn rứt rất nhiều và đó có lẽ là nguồn động lực lớn nhất để mình cố gắng.
Từ khi bước chân vào Sài Gòn, mình đã quyết tâm thay đổi cuộc đời.
Tuy gia đình khó khăn nhưng Ba Mẹ luôn hết sức để lo cho mình ăn học. Ngày mới vào năm nhất tuy được Ba Mẹ lo cho học phí đầy đủ nhưng mình vẫn đăng ký gói vay hỗ trợ sinh viên của trường. Với số tiền đó làm vốn, mình đi mua khô gà ký về, bỏ vào từng bịch bán 15k/bịch ở các quán nhậu tại khu công nghiệp Tân Bình. Mình kiếm được cũng kha khá và tự lo được tiền trọ và ăn uống, chính thức tự chủ và không xin tiền Ba Mẹ nữa sau 3 tháng vào Sài Gòn.
Năm 2018, mình tự nghĩ không thể suốt ngày cứ rong ruổi các quán nhậu để bán khô gà được. Do đó, mình quyết định lên Vietnamworks để tìm công việc khác. Khi thấy một công ty về Implant và thiết bị nha khoa của Hàn Quốc tuyển nhân viên kinh doanh, mình đã rất vui vì lương cứng 12-20tr/tháng rồi còn có hoa hồng nữa. Tuy nhiên họ yêu cầu phải có bằng Đại học mà mình chỉ mới hết năm nhất.
Nhưng mình đã làm liều ghi gian là sinh năm 1994 để làm hồ sơ và ứng tuyển. May thay, mình được gọi đi phỏng vấn. Và khi sếp chưa kịp nói câu nào thì mình đã thanh thật về chuyện khai gian tuổi và làm giả vài thứ để được đi làm. Trời thương sao sếp nhận mình ngay lập tức với mức lương khởi điểm là 8tr, hoa hồng 3-5%. Mình vẫn được tạo điều kiện đi học tuy nhiên phải đạt doanh số hàng tháng.
Thật lòng, khi nhắc lại nguyên vẹn cảm giác lúc ấy vẫn ùa về trong mình. Mình mừng, vui và hạnh phúc vô cùng. Đến giờ phút này trong lòng mình ngập tràn lòng biết ơn sếp mình là anh Kim Young Su – 1 người chưa từng biết mình nhưng nhìn thấy được những nỗi niềm và khát vọng của chàng trai miền quê này.
Nhờ có sự tin tưởng của anh mà có một động lực vô hình nào đó bừng cháy khủng khiếp trong mình. Một đứa sinh viên năm 2 ốm nhom, đen nhèm, mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình, đeo cà vạt không giống ai đi chào hàng khắp các hang cùng ngõ hẻm của Sài Gòn. Hầu như không có một cái nha khoa nào mà mình chưa từng vào.
Xem thêm: Bật mí cho bạn 5 ý tưởng kinh doanh có vốn dưới 50 triệu.
Thành công đầu tiên từ sự cố gắng không ngừng nghỉ
Mình sẽ kể bạn nghe về hợp đồng đầu tiên của mình. Mình vẫn nhớ như in cái cảm giác run lẩy bẩy của chàng sinh viên 19 tuổi, ăn mặc luộm thuộm khi đứng trước một nha khoa nổi tiếng ở Sài Gòn. Đó là nha khoa Ngọc Trai nằm trên đường Lương Hữu Khánh, Quận 1.
Những hãng implant khác muốn gặp bác sĩ Thưởng – Giám đốc của nha khoa sẽ quà cáp rất nhiều. Họ còn tặng bác các chuyến du lịch quốc tế chỉ để bác dùng thử qua sản phẩm. Vậy nhưng cũng rất rất khó vì chỉ cần uy tín của bác sử dụng thì tiếng tăm sẽ vang xa.
Cửa ải đầu tiên là gặp chú bảo vệ, làm sao để chú cho mình vào trong đây?
Cửa ải thử 2 là chị lễ tân, làm sao chị cho mình gặp các bác sĩ đây?
Cửa ải thử 3 là làm sao để các bác sĩ cho mình gặp bác Thưởng – Giám đốc của nha khoa đây?
Cửa ải thứ 4 là làm sao để bác Thưởng sử dụng sản phẩm của công ty mình mà không phải là các hãng khác đây?
Nha khoa Ngọc Trai rất lớn, khách đông nghịt mà mình cứ sang ngồi đợi hoài. Có nhiều lần không gặp được bác được nhưng có thời gian là mình cứ qua, đến nỗi ai gặp cũng thấy thương cho cái sự chịu khó của mình.
Và từ trái tim đã chạm đến trái tim. Bác đã chọn và ủng hộ mình 300 triệu tiền hàng. Một con số quá lớn với chàng trai 19 tuổi mới chập chững bước vào đời. Ngày được bác Thưởng ký vào hợp đồng, tim mình như nhảy ra ngoài. Vỡ oà trong niềm vui sướng tột cùng sau bao ngày đợi mong, mình lái chiếc xe máy cũ chị gái cho mà cứ ngỡ đang đi trên mây vậy. Người lâng lâng muốn khoe với cả thế giới là bác Thưởng đã mua hàng rồi.
Và sau đó đến bác Đức Minh – giám đốc Bệnh viện Răng Hàm Mặt, bác Dũng – nha khoa Đông Nam, bác Hữu – nha khoa Thiên Bảo, bác Văn – nha khoa 489, bác Việt – nha khoa Anna, bác Thắng – Trưởng khoa Implant Nha khoa Hồng Phong, bác Hải – Cựu Giám đốc bệnh viện RHM Tp Hồ Chí Minh/ nha khoa Á Âu, bác Thành – nha khoa Trường Thành, bác Dân – nha khoa Y Đức/ Hệ thống nha khoa Kim, bác Tri Phó Giám đốc bệnh viện RHM Trung Ương/ nha khoa HP Smile, bác Lâm – nha khoa Elite, bác Vui – nha khoa Thế Hệ Mới, bác Hải – nha khoa Phương Đông, bác Hoá – nha khoa Hưng Thịnh, bác Truyền – nha khoa Minh Phụng, bác Nam – nha khoa Tâm Đức, bác Tùng – nha khoa Hải Nguyên,… Tiếng lành đồn xa nên mình còn gặp được bác Phước – nha khoa An Phước Long An, bác Tân – nha khoa Minh Tân Cần Thơ, Tiến Sĩ Lâm – nha khoa TS Lâm Cần Thơ….. và nhiều nha khoa khác.
Những nha khoa trên đều là niềm ao ước, khát khao của bất kỳ hãng Implant hay một công ty cung cấp thiết bị nha khoa nào. Và mình đã đưa sản phẩm của công ty vào được tất cả những nha khoa danh tiếng nhất đất Sài Gòn. Mình đã bán đi bán lại rất nhiều lần cho các nha khoa tầm cỡ với giá trị lên tới hàng chục tỷ đồng.
Nhờ thời gian đi chào hàng, mình có thể phụ mổ như những người học về răng chuyên nghiệp với kiến thức về Implant thật sự bài bản. Mình được rất nhiều hãng Implant khác săn đón mà không cần bằng cấp hay phải chứng minh năng lực gì cả. Họ sẵn sàng trả mình với mức lương hàng chục triệu đồng ở tuổi 19 (chưa tính cả hoa hồng).
Với sự nỗ lực của mình, hoa hồng với tiền lương tháng nào cộng lại cũng được vài chục triệu. Sau 6 tháng, mình lên làm đại diện kinh doanh, được đào tạo những người hơn mình hàng chục tuổi. Mình cũng được đi công tác hầu như khắp các tỉnh thành, ở trong các khách sạn sang trọng, ăn ở những nhà hàng nổi tiếng. Trong mơ mình cũng chưa từng nghĩ điều đó đến nhanh như thế.
Và rồi mình được cử sang Hàn Quốc để công ty mẹ đào tạo. Lần đầu tiên được đi nước ngoài, cảm thấy thế giới thật thật rộng lớn. Tuy nhiên sau một thời gian thì công ty Hàn Quốc đổi Giám đốc tại Việt Nam. Do không còn được nhiều hậu thuẫn về việc học như trước nên mình buộc phải nghỉ công việc tuyệt vời ấy.
Vừa nghỉ việc được 2 tuần thì mình may mắn tìm được công việc mới là làm trợ lý cho Viện phó Viện Công nghệ chống làm giả với mức lương cứng khá cao và không phải chạy doanh số nhiều. Vì vậy nên mình cũng có thời gian cho việc học nhiều hơn. May mắn nhất là mình chưa bao giờ có ý định bỏ việc học từ trước đến nay cả.
Mình đã phần nào báo hiếu được cho Ba Mẹ. Giờ đây Mẹ đã có thể nghỉ ngơi, không phải làm lò gạch nữa vì nó rất hại cho sức khỏe. Còn Ba mình thì về quê, làm những việc không quá nặng nhọc như trước. Mình cũng giúp đỡ được anh chị em và đã có thể tự tin nói với Ba Mẹ rằng: “Qua rồi những ngày tháng vất vả vì con, giờ đây cả thế giới để con thay ba Mẹ nhé!”.
Biết ơn những thử thách tuổi trẻ
Mình rất vui và hạnh phúc trong 4 năm tuổi trẻ vừa qua.
Biết ơn bản thân vì đã luôn nỗ lực chiến đấu. Suốt 4 năm vào Sài Gòn, mình chưa một lần nghỉ làm thứ 7 hay chủ nhật. Mình cũng chưa một lần tụ họp với bạn bè vào những ngày lễ, bởi mình biết tuổi trẻ một khi đã đi qua thì không bao giờ trở lại. Tuổi trẻ là khoảng thời gian biến mọi giấc mơ của mình trở thành sự thật. Do đó mình cần nỗ lực hơn, nhiệt huyết hơn, và hết lòng với tuổi trẻ này hơn. Mình yêu cuộc sống hơn bao giờ hết và biết ơn những cơ hội đã đến bên cuộc đời mình.
Những ngày tháng giả danh sinh năm 1994 để xin việc đã qua. Giờ đây mình tự hào là Đoàn Văn Kiên sinh năm 1999.
Mình biết rằng so với xã hội ngoài kia, mình chỉ là một hạt cát nhỏ nhoi giữa sa mạc, hay là một giọt nước trong biển cả mênh mông. Tuy nhiên mình vẫn muốn làm một đóa hoa ngào ngạt hương thơm, lan tỏa những điều tích cực đến mọi người, nhất là những bạn đồng trang lứa. Mình luôn hy vọng câu chuyện chinh phục thử thách và đi tìm giá trị bản thân sẽ có giá trị với ai đó ngoài kia.
Rồi một mai chúng ta cũng sẽ phải ra đi, cuộc đời mỗi người đều như là vị khách của thời gian hữu hạn. Hãy chọn sống một tuổi trẻ máu lửa, sục sôi. Bởi sự cố gắng trong khoảng thời gian này có thể biến những khát khao trong ta thành hiện thực.
Chúc bạn thật nhiều sức khỏe, bình an. Gặp được nhiều người tuyệt vời trong cuộc sống, học hỏi được nhiều thứ. Hết lòng cống hiến và tập trung cho mục tiêu của bản thân để đạt được hạnh phúc và thành công.
Thân chào,
Kiên,
Đoàn Văn Kiên.
Em thật đáng khâm phục, niềm tự hào của tất cả người thân quen em.